Mãn Đường Hoa Thải
Chương 143 : Người kế nhiệm
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 23:57 19-02-2025
Nhan trạch.
Sáng sớm, Nhan Yên ngồi xuống tiền sảnh, mới ngáp một cái, đã bị Vi Vân trừng mắt lườm. Nguyên lai là Tiết Bạch đến, nàng là tiểu thư khuê các, không thể tỏ ra lười nhác trước mặt hắn.
Ánh mắt nàng rơi vào quyển trục trong tay Tiết Bạch, thì thấy hắn đặt quyển trục xuống, trước tiên hành lễ với Nhan Chân Khanh.
“Lão sư, học sinh lại gây họa rồi.”
Nhan Yên lập tức tinh thần phấn chấn, ánh mắt tỏa sáng, vểnh tai lắng nghe.
Điều bất ngờ là, Nhan Chân Khanh không hề tức giận, mà lại cảm thấy cuối cùng cũng đến lúc rồi. Như thể có một tảng đá trong lòng cứ chao đảo mãi khiến người ta bất an, thà để nó đổ xuống còn hơn.
“Hừ, lão phu tính toán thời gian, đoán chừng sớm muộn gì ngươi cũng không nhịn được mà gây họa.”
“Lão sư cũng biết, học sinh đã mua một xưởng làm giấy, nghiên cứu kỹ thuật chế tạo giấy trúc. Hôm trước, học sinh xung đột với Kinh Triệu Hộ tào Nguyên Tổng, vì quá tức giận nên đã đánh hắn.”
“Ca ca dùng Thái Cực quyền đánh sao?” Nhan Yên tò mò hỏi.
Nhan Chân Khanh quay sang trừng nữ nhi, định bảo nàng lui xuống, nhưng nhìn lại, thì thấy thứ tử Nhan Quần đang ngồi bên tập viết, len lén ngó về phía này.
“Vân Nương, đưa Nhị Lang xuống đi.”
“Vâng.”
Chiêu giết gà dọa khỉ này, khiến Nhan Yên lập tức thu liễm, đoan trang ngồi ngay ngắn, không dám chen vào nữa.
Tiết Bạch nói tiếp: “Đông Thị Thự vốn không dám tự tiện xử lý, ban đầu định giảng hòa. Nhưng hôm qua vụ án lại bị chuyển lên Kinh Triệu Phủ, thậm chí còn định giam giữ học sinh. Chính là nhờ Quốc phu nhân bảo lãnh, học sinh mới được thả ra.”
“Ngươi không phải kẻ hành động bốc đồng, vì sao lại làm như vậy?”
“Nguyên Tổng là nữ tế của Ca Nô. Ca Nô trước đây còn e ngại không dám động vào ta, nhưng giờ lại tái diễn, ta muốn cho hắn một bài học.”
“Hồ nháo! Đừng nghĩ đây là chuyện nhỏ.”
“Vâng.” Tiết Bạch nói, “Lần này học sinh gây án ở ngoài sáng, để người nắm cán, quả thật rất phiền toái.”
“Ngươi cũng biết thế sao?!”
Nhan Chân Khanh bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhíu mày.
Hắn làm Trường An huyện úy, thường xuyên tiếp xúc với Nguyên Tổng trong công vụ, cũng cho rằng Nguyên Tổng đáng bị đánh. Nhưng ẩu đả quan viên là trọng tội, sự việc thoạt nhìn đơn giản, nhưng thực tế rất khó tránh khỏi tội danh.
Nếu Tiết Bạch cố tình làm vậy, thì đúng là một cách tiếp cận sai lầm.
“Năm Khai Nguyên thứ tư, Vương hoàng hậu chi muội phu Tôn Hân chỉ vì xích mích nhỏ mà sai người đánh đập Ngự sử đại phu Lý Kiệt. Ngươi có biết kết cục ra sao không?”
“Học sinh không biết.”
“Lý Kiệt sau khi bị đánh, lập tức cáo trạng Tôn Hân, nói rằng ‘Lông da bị hủy hoại, chỉ đau đớn một mình ta; nhưng quan phục bị xé rách, chính là sỉ nhục của quốc gia.’ Thánh nhân nổi giận, trực tiếp lệnh đánh chết Tôn Hân ngay tại triều đình để làm gương cho bách tính.”
Nhan Chân Khanh biết trong phán lệ này có nhiều ẩn tình, chẳng hạn như Thánh nhân vốn không ưa Vương hoàng hậu. Nhưng hắn vẫn phải nhắc nhở Tiết Bạch, tránh cho học sinh của mình quá mức ngang tàng.
May mắn thay, Tiết Bạch không xem nhẹ chuyện này, gương mặt nghiêm túc đáp: “Học sinh quá vọng động rồi. Theo luật, học sinh đã đánh một quan viên cấp trên, đáng bị phạt ba năm tù ngục; Hơn nữa, học sinh còn gây thương tích, có khả năng bị đày xa hai ngàn dặm; Nếu Nguyên Tổng khai báo rằng vết thương quá nặng, xử tử học sinh cũng là có khả năng.”
Những lời cần nói Tiết Bạch đều nói hết cả, Nhan Chân Khanh vốn còn muốn dạy dỗ thêm, nhưng nhất thời lại không biết nói gì, chỉ có thể thở dài, ngược lại còn an ủi hắn một câu.
“Nguyên Tổng chẳng qua là quan lục phẩm, theo luật có thể giảm nhẹ ba bậc.”
“Vâng.”
Dù sao thì chuyện này cũng đã trở nên nghiêm trọng, cả sư đồ đều phải ứng phó một cách nghiêm túc.
Nhan Chân Khanh là Trường An huyện úy, cần tránh hiềm nghi, nhưng cũng không yên tâm, đành gọi hai vị điệt nhi là Nhan Tuyền Minh và Nhan Quý Minh, bồi Tiết Bạch đến Kinh Triệu Phủ thụ thẩm.
….
Ngày hôm đó, khi đến Kinh Triệu Phủ, Đỗ Ngũ Lang thấy Tiết Bạch chuẩn bị khí thế thì giật nảy cả mình.
“Không phải chứ, ngay cả tội danh cấu kết Đông Cung cũng không làm gì được ngươi, vậy mà đánh một Nguyên Tổng lại phiền phức hơn sao?”
“Dù tội danh có lớn đến đâu, nhưng không có chứng cứ thì cũng chỉ là vô ích.” Tiết Bạch ý vị thâm trường nói, “Nhưng đánh Nguyên Tổng nhìn như chuyện nhỏ, thì lại thực sự vi phạm Đường luật.”
“Ta tưởng ngươi tự biết chừng mực.”
“Tính toán sai rồi.” Tiết Bạch nói, “Giờ đã đến nước này, phải nghiêm túc ứng đối thôi.”
Đỗ Ngũ Lang không vì chuyện này mà lo lắng, chỉ ngẩng đầu nhìn tấm biển trên nha môn, lẩm bẩm: “Lại là Kinh Triệu Phủ.”
~~
Trước khi mở công đường, Tiêu Cảnh gặp Lư Kỷ, cùng với mặt mũi bầm tím Nguyên Tổng.
“Vụ án này thực sự khiến bản phủ khó xử.” Tiêu Cảnh nói, “Tình tiết rõ ràng, không có bất kỳ điểm nghi vấn nào. Chúng ta có thể nhân cơ hội này bắt giam Tiết Bạch, dùng cực hình tra khảo, buộc hắn khai ra sát nhân án ở ngoại thành.”
Nguyên Tổng nói: “Kinh Doãn cao minh! Nhưng vì sao không làm vậy?”
“Tiết Bạch là nghĩa đệ của Quý phi, hơn nữa cũng không phải lần đầu hắn cố tình khiêu khích.” Tiêu Cảnh nói, “Hữu tướng lo rằng đây lại là một cái bẫy khác của hắn, dụ chúng ta mắc câu. Đến lúc đó, công án lại biến thành tư oán.”
Nguyên Tổng không cam lòng nói: “Nói trắng ra, hắn chính là dựa vào quan hệ với Quý phi mà ngang ngược càn quấy, ỷ thế hiếp người! Đồ vô sỉ, hèn hạ, chỉ biết bám váy nữ nhân!”
“Không sai.” Tiêu Cảnh gật đầu không thôi, sau đó quay sang hỏi Lư Kỷ: “Tử Lương nghĩ thế nào?”
Lư Kỷ nói: “Quan hệ với Quý phi không thể bảo vệ Tiết Bạch cả đời. Chỉ cần một lần chứng minh được hắn đã phạm phải đại nghịch chi tội, Thánh nhân sẽ không bao giờ tin hắn nữa.”
“Chứng minh thế nào?”
Lư Kỷ đã có chuẩn bị từ trước, đáp: “Kinh Doãn cứ xử lý công minh, chỉ cần tống Tiết Bạch vào ngục, không ai có thể bắt bẻ. Trước khi Quý phi ra tay bảo lãnh, hạ quan sẽ thu thập đầy đủ chứng cứ chứng minh hắn đã sai khiến Lũng Hữu lão binh giết người.”
“Thật?”
“Nhạn quá lưu ngân (1), hắn đã dám làm, chắc chắn sẽ có sơ hở, hiện tại hạ quan đã có chút manh mối.”
“Được, vậy ta tin ngươi.”
Sau khi bàn bạc xong, Tiêu Cảnh chuẩn bị thăng đường thẩm án, còn Lư Kỷ thì đổi sang một bộ thường phục rồi rời khỏi Kinh Triệu Phủ.
Thời gian trôi qua từng chút, dần dần đến chính Tỵ…
~~
Nghênh Tường Quan.
Một đoàn xe ngựa dừng trước cửa đạo quán, thị nữ dìu Trương Đinh bước xuống.
Một đạo sĩ già bước tới đón tiếp.
Trương Đinh mỉm cười nói: “Mong chân nhân chớ cười, đêm qua ta mộng thấy Lão Quân, nói rằng ta sắp mang thai, nên đặc biệt đến đây dâng hương. Đúng rồi, trưởng tỷ ta đã thu xếp xong chưa?”
“Trương đại nương đã đến, hiện đang ở đại điện, mời vào.”
“Phiền chân nhân dẫn đường.”
Trong quan cảnh vật thanh u, nếu Lý Bí ở Trường An, sẽ thường đến đây tĩnh tu, thỉnh thoảng còn trao đổi tin tức bí mật, vì thế nơi này tuy không phải là địa bàn của Đông Cung, nhưng vẫn xem như một nơi tương đối an toàn.
Trương Đinh bước vào đại điện, quả nhiên thấy trưởng tỷ Trương Tứ.
Hai tỷ muội cùng dâng hương lên Lão Quân, sau đó cho lui người hầu.
Trương Tứ lập tức lộ vẻ lo lắng, nói: “Nhị nương, ta đã bị người ta nắm thóp! Hắn dùng chuyện đó để uy hiếp ta...”
“Hoảng gì chứ? Không sợ che giấu không được, chỉ sợ hắn không có mưu đồ.” Trương Đinh vẫn trấn tĩnh, “Hắn muốn gặp ta, vậy thì cứ gặp thôi.”
Sau khi dâng hương, hai người lui vào hậu viện nghỉ ngơi.
“Ngươi ngồi đi.” Trương Tứ nói, “Ta đi gọi người mang nước vào cho ngươi rửa tay.”
“Được.”
Trương Đinh ngồi xuống, xuyên qua tấm bình phong, mơ hồ thấy một nữ tỳ dáng cao đang cúi đầu bưng chậu nước bước vào.
Nàng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ Tiết Bạch tuy cũng tuấn tú, nhưng không biết giả gái trông sẽ ra sao.
Không ngờ khi người kia bước ra bình phong, vừa ngẩng đầu lên, nàng lập tức sững sờ.
Đó đúng là một người giả gái, nhưng là một nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, diện mạo xấu xí, lại còn mặc nữ phục, trông mà dọa người.
“Tiết...”
Trương Đinh vốn định hỏi “Tiết Bạch phái ngươi đến?”, nhưng kịp nuốt lại lời, chỉ cảnh giác nhìn đối phương, cho đến khi hắn đặt xuống chậu nước, quỳ rạp trên đất.
Nàng nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Kinh Triệu Phủ Pháp tào Lư Kỷ, bái kiến Trương lương đệ. Quả nhiên Trương lương đệ xử sự bình tĩnh, khí phách bất phàm, đúng là nữ trung hào kiệt.”
“Kinh Triệu Pháp tào?” Trương Đinh càng thêm cảnh giác.
“Phải, hạ quan phụng mệnh điều tra biên quân sát nhân án, có chuyện muốn hỏi Trương lương đệ.” Lư Kỷ nói, “Chuyện này không tiện kinh động kẻ khác, đành phải dùng hạ sách này, kính thỉnh thứ tội.”
Hắn bày ra tư thái vô cùng thấp, nhưng chỉ nói “Biên quân sát nhân án” mà không nói cụ thể là án nào, rõ ràng có ý uy hiếp.
Trong lòng Trương Đinh vừa tức giận vừa hoảng hốt, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, quát: “To gan! Ngươi dám hẹn gặp hậu quyến của Đông Cung tại đạo quán, có biết đây là đại tội không?!”
“Mong Trương lương đệ bớt giận.” Lư Kỷ mỉm cười, “Ta đã phỏng theo bút tích của Tiết Bạch, không ngờ Trương lương đệ lại thực sự đến.”
Lời này rõ ràng chỉ trích Trương Đinh có ý tư thông với Tiết Bạch, khiến nàng sa sầm mặt mày, muốn giải thích vài câu, nhưng biết rằng càng nói sẽ càng bất lợi.
Lư Kỷ tiếp tục nói: “Đó là chữ ngụy tạo mà ta tìm được trên bài thi tuần của Quốc Tử Giám, không thể gạt người khác, giữ lại cũng vô ích, mà còn có hại cho Trương lương đệ, xin hãy đốt đi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
“Tra án.” Lư Kỷ nói, “Thực ra lệnh tỷ đã khai thật rồi, nhưng ta vẫn chưa báo lên Kinh Doãn. Trương lương đệ không cần lo lắng, chỉ cần thành thật nói là được.”
Trương Đinh nghe ra ý hắn muốn quy phục, nhưng cũng sợ đây là cái bẫy, liền nói: “Ngươi còn trẻ, bị gian thần mê hoặc mà đối đầu với Đông Cung, e rằng không có kết cục tốt đâu.”
“Hạ quan hiểu rất rõ điều đó.” Lư Kỷ đáp, “Gia tổ của ta là danh tướng thời Khai Nguyên, phụ thân làm quan thanh liêm chính trực. Ta dù bất tài, cũng không muốn bị gian thần sai khiến, làm ô danh gia tộc, chỉ mong tận trung vì xã tắc, cống hiến cho quốc gia.”
“Tốt lắm!”
Bất kể thật hay giả, Trương Đinh nghe những lời này thì lập tức tỏ thái độ: “Lư gia ba đời trung thần, thực sự là giai thoại. Ta sẽ cáo tri Điện hạ, Lư Kỷ là xã tắc lương đống, Tể tướng chi tài.”
“Được Trương lương đệ coi trọng, hạ quan suốt đời khó quên.” Lư Kỷ tỏ vẻ cảm kích, rồi mới nói đến chính sự: “Trương lương đệ sai người kích động Phạm Dương kình tốt giết người, có biết rằng kẻ giết Bùi Miện chính là Tiết Bạch? Hắn cùng Vương Trung Tự giao hảo, mượn tay Lũng Hữu lão binh trảm Đông Cung thủ hạ Hồi Hột nhân, sau đó lại lợi dụng Đông Cung vu oan cho An Lộc Sơn, nhất tiễn song điêu. Trương lương đệ đã bị Tiết Bạch hại, vậy mà còn đang giúp hắn.”
Nghe xong nửa đoạn đầu, Trương Đinh định phủ nhận.
Nhưng khi nghe đến đoạn sau, nàng im lặng, ánh mắt dao động, không dám trả lời, lo sợ Lư Kỷ đang thử mình.
Lư Kỷ cười cười, nói tiếp: “Trương lương đệ không tin ta, trái lại tin Tiết Bạch sao? Nhưng có biết, hôm nay Tiết Bạch đã bị tống vào Kinh Triệu ngục chưa?”
“Thật?”
“Lát nữa rời Nghênh Tường Quán, hỏi một câu là biết ngay.” Lư Kỷ nói, “Đến lúc đó, nếu Tiết Bạch chịu cực hình mà khai ra toàn bộ sự thật, thì Điện hạ sẽ phải làm sao? Không bằng nên chuẩn bị trước. Theo ta thấy, vu oan An Lộc Sơn không hề cao minh, cứ tiếp tục đấu thế này, Thánh nhân sẽ càng mất kiên nhẫn với cả hai phe, cuối cùng chỉ có Tiết Bạch được lợi.”
“Vậy theo ngươi nên làm gì?”
“Thay vì nan phân nan giải (2), chi bằng hóa lớn thành nhỏ, hóa nhỏ thành không.” Lư Kỷ nói, “Chỉ cần Trương lương đệ đồng ý, ta có thể giải quyết toàn bộ rắc rối của Đông Cung, bao gồm cả Bùi Miện, Hồi Hột nhân chi sự.”
“Giải quyết thế nào?”
“Cùng Hữu tướng, An Lộc Sơn mãi giằng co, sẽ không có kết quả, chi bằng để hung thủ thực sự gánh toàn bộ tội danh.” Lư Kỷ cung kính hỏi ngược lại: “Trương lương đệ nghĩ sao?”
Trương Đinh trầm ngâm suy nghĩ, chần chừ một lúc rồi chậm rãi nói: “Tiết Bạch là Tiết Tú chi tử, Lý Anh dư đảng. Trịnh Kiền là do hắn và Dương Hồi thả ra, không liên quan đến Bùi Miện. Bùi Miện bị hắn hãm hại, sau đó bị hắn diệt khẩu. Những người Hồi Hột kia cũng là do hắn giết. Hắn còn lợi dụng mối quan hệ với Giả Xương giá họa cho tạp Hồ. Cũng chính hắn đã xúi giục Vương Hồng và Dương Chiêu tạo thế.”
“Đúng là như vậy.”
“Vậy nên làm gì đây? Giờ hắn là nghĩa đệ của Quý phi.”
Lư Kỷ chắc chắn nói: “Lúc hắn đề nghị hợp tác đối phó An Lộc Sơn, có từng đưa ra điều kiện gì không?”
Đến đây mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ, nhưng Trương Đinh lại mỉm cười, che giấu ánh mắt thoáng qua một tia biến hóa.
Lư Kỷ tiếp tục nói: “Không muốn nói cũng không sao, hiện Tiết Bạch đã rơi vào ngục, nhưng vẫn tưởng rằng Trương lương đệ đang hợp tác với hắn. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này để moi ra tội chứng của hắn.”
Trương Đinh cười nói: “Theo lời ngươi, là Vương Trung Tự lưu lại vài lão binh cho hắn. Nếu làm vậy, chẳng phải là hại Vương Trung Tự sao?”
“Vương Trung Tự là nghĩa huynh của Thái tử, nhưng lại giúp Tiết Bạch, cũng nên bị răn đe. Quan trọng hơn chính là, hắn giữ chức Tiết độ sứ của tứ trấn, sắp sửa công phá Thạch Bảo thành lập đại công, hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, thà để ta xử lý vụ án này cho thỏa đáng, còn hơn bị kẻ khác vạch trần, biến nó thành thóp nắm trong tay.”
“Lời này, ta sẽ chuyển cáo cho Điện hạ.”
“Vâng, còn xin Điện hạ cùng Lương đệ cân nhắc, hạ quan cáo lui trước.”
Lư Kỷ cung kính nói xong, ra khỏi đạo quán, lên xe ngựa của Trương gia rời đi.
Hôm nay đưa ra lựa chọn này, hắn cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ.
Chức quan Pháp tào của Kinh Triệu Phủ là một vị trí béo bở mà hắn khao khát. Muốn có được nó, hắn phải làm việc cho Lý Lâm Phủ, nhưng đắc tội Đông Cung lại không có lợi cho tiền đồ sau này. Nếu muốn lấy lòng cả hai phe, thì chỉ có cách giẫm chết một phương khác mà thôi.
~~
“Thủ phạm Tiết Bạch, bản phủ phán quyết như thế, ngươi có dị nghị gì không?!”
Tại công đường Kinh Triệu Phủ, Tiêu Cảnh lớn tiếng quát.
Vụ án đã được thẩm xét xong, án tình sáng tỏ. Theo Đường luật, Tiết Bạch phạm tội hành hung quan viên, bị phạt hai năm tù ngục, đây là phán quyết khá công chính.
Đối với kết quả này, Tiết Bạch lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ hỏi: “Kinh Doãn chắc chắn với phán quyết này chứ?”
“Có gì mà chắc hay không chắc?” Tiêu Cảnh hơi sững lại, sau đó nghiêm nghị quát: “Chính bản phủ đang hỏi ngươi có dị nghị gì không?!”
Tiết Bạch đáp: “Chỉ cần Kinh Doãn chắc chắn là được.”
“Ba!”
Tiêu Cảnh đập mạnh kinh đường mộc (3), tức giận nói: “Đã không dị nghị, thì giải xuống!”
Thấy tình hình này, Nhan Quý Minh nhíu mày, lớn tiếng nói: “Bản án này bất công! Cần phải trình lên Hình bộ xét lại!”
“Hoang đường!” Tiêu Cảnh quát, “Bản phủ xử án công minh, há lại sợ các ngươi hăm dọa?!”
Nhan Tuyền Minh cũng không e ngại uy thế của Kinh Triệu Doãn, nói: “Nguyên Tổng ỷ thế hiếp người, làm nhiều chuyện xấu xa, giờ còn dám vu khống người khác. Kết quả án này, mong Kinh Doãn rửa mắt chờ xem!”
“Lôi hai người này ra ngoài!” Tiêu Cảnh đại nộ.
Nhưng thực ra trong lòng hắn cũng có chút chột dạ, Tiết Bạch đã dám đánh Nguyên Tổng, hiển nhiên là biết trên người Nguyên Tổng đầy chỗ sơ hở. Bản án hôm nay vừa định xong, ngày mai có lẽ sẽ có biến hóa.
Sở dĩ hắn vẫn làm như vậy, chẳng qua là vì Lý Lâm Phủ và An Lộc Sơn hối thúc quá gấp, chỉ còn cách tin Lư Kỷ lần này.
Bởi thế, hôm nay Tiêu Cảnh cưỡng ép giam giữ Tiết Bạch, đợi đến chiều khi Lư Kỷ quay lại, lập tức hỏi: “Sao rồi? Đã tìm được chứng cứ chưa?”
Lư Kỷ vô cùng tự tin, đáp: “Kinh Doãn cứ yên tâm, chuyện này nhất định sẽ có kết quả.”
~~
Trương Đinh trở về Thái tử biệt viện, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định bàn bạc với Lý Hanh.
“Điện hạ, có chuyện rồi, Kinh Triệu Phủ Pháp tào Lư Kỷ đã tra ra trưởng tỷ của ta. May mắn là hắn có ý muốn quy phục Đông Cung, đoán rằng hết thảy đều do Tiết Bạch làm…”
Lý Hanh nghe xong, ban đầu có chút nghi hoặc: “Lư Kỷ hẹn ngươi từ hôm qua, cớ gì giờ ngươi mới nói cho ta?”
“Mọi chuyện chưa rõ ràng, thiếp sợ khiến điện hạ lo lắng.” Trương Đinh đáp: “Lư Kỷ lầm tưởng chúng ta đang hợp tác với Tiết Bạch, thậm chí còn nghi ngờ cả Vương Trung Tự, thật nực cười.”
Lý Hanh nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi nói: “Bọn họ thực sự cho rằng là Tiết Bạch làm sao? Nói nghĩa huynh lưu lại vài lão binh cho tiểu tử đó?”
“Đúng vậy.”
“Không đúng, tuyệt đối không phải nghĩa huynh.” Lý Hanh ban đầu còn chưa nghĩ ra, nhưng bây giờ được nhắc nhở, cuối cùng đã hiểu ra rất nhiều chuyện. “Nếu nói là Tiết Bạch ra lệnh, vậy kẻ giết người phải là hai tên mà Bùi Miện chưa kịp hạ độc… Chết tiệt, hắn dùng chính người của ta!”
“Điện hạ?”
Lý Hanh vô cùng phiền muộn, vùi khuôn mặt vào lòng bàn tay dùng sức xoa xoa, trong lòng hiểu rõ nếu vụ án này tiếp tục bị điều tra, Đông Cung sẽ càng lâm vào tình thế nguy hiểm hơn.
Lúc này hắn bắt đầu hối hận vì đã không nghe theo lời khuyên của Lý Bí.
Nhưng dù có nghe thì sao chứ? Chẳng lẽ cứ an an ổn ổn chờ Thánh nhân băng hà rồi kế vị sao? Nếu không chờ được phải làm thế nào đây? Lý Bí căn bản không hề quan tâm, dù chỉ một chút cũng chưa bao giờ quan tâm.
“Lư Kỷ đúng là chó ngáp phải ruồi, những chứng cứ hắn đang tìm, thực ra chúng ta lại có. Bọn tử sĩ dưới trướng Tiết Bạch vốn là người của ta, trước đây Bùi Miện từng nói chúng đã bán thân vào phủ Quắc Quốc phu nhân.”
Lý Hanh càng nghĩ càng lo lắng, nói: “Nếu chuyện này bị tra ra, sẽ liên lụy đến chúng ta. Nếu không trừ bỏ tên họa hại này, về sau chắc chắn còn phiền toái hơn… Còn Lư Kỷ, ngươi thấy hắn có dễ đối phó không? Có đáng tin không?”
Trương Đinh trầm ngâm suy nghĩ, rồi chậm rãi nói: “Nếu Lư Kỷ thực sự đáng tin, vậy chi bằng để hắn giúp chúng ta xử lý toàn bộ chứng cứ này?”
Lý Hanh có chút động tâm, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, lẩm bẩm: “Hắn thực sự giống Bùi Miện, thậm chí còn thông minh hơn Bùi Miện, nếu có thể xử lý sạch sẽ…”
___________
(1) Nhạn quá lưu ngân: Nhạn bay qua, dấu vẫn còn. Cuộc đời con người cũng vậy, những gì ta làm sẽ để lại dấu vết, nhưng cuộc sống vốn là tập hợp của những sự kiện ngẫu nhiên, không ai biết tương lai sẽ ra sao.
(2) Nan phân nan giải : mô tả tình huống khi hai bên tranh chấp, không ai chiếm ưu thế rõ ràng, khó phân định kết quả.
(3) kinh đường mộc: 惊堂木.
Bình luận truyện